Cũ & Mới


Năm nay,
Hoa dại vẫn trải dài triền núi
Tiếng vượn kêu một mình giữa hư không
Lẫn trong tiếng gió
Còn ai mặc vừa áo cũ
Của ngày xuân năm xưa?
 14/2/2016
(Cảm hứng thơ Haiku)

0 nhận xét:

Mùa Xuân

Hoa nở ven đồi cao
Vào một ngày ít nắng
Em đi trong thầm lặng
Hoa níu bước ngập ngừng

Hoa dại của mùa xuân
Giữa triền đồi nở rộ
Này vàng vàng, đo đỏ
Này trăng trắng, hồng hồng

Bên kia là dòng sông
Uốn mình trong nắng nhẹ
Bên này đồi hoa nở
Bàng bạc cả đất trời

Gió thì thầm khe khẽ
Nói gì với mây trôi
Để ong vàng lạc lối
Giữa ngàn cánh hoa rơi...
14/2/2016

0 nhận xét:

Nhớ Bạn

Bánh chưng bạn gói
Chẳng đẹp tẹo nào
Nhưng mà chất chứa
Tình cảm dạt dào

Mở từng miếng lá
Mùi nếp thơm lừng
Nào đậu, nào nấm
Nào tiêu, nào hành

Lạt mềm xé nhỏ
Cắt miếng bánh con
Từ từ nhấm nháp
Nhớ bạn ân cần...
10/2/2016
(Cám ơn Nga Nguyen đã thích bánh mình gói)

1 nhận xét:

Yêu & Được Yêu

Mình mới xem xong bộ phim Hàn Quốc tựa đề ‘Mặt Trăng, Người Bảo Vệ Mặt Trời’. Một câu chuyện tình yêu rất hay và cảm động trong bối cảnh Cung Điện Hàn Quốc ngày xưa khi Thái Tử Phi phải hy sinh bản thân mình, chết đi sống lại gặp bao cảnh thương tâm để bảo vệ người mình yêu là Đức Vua trẻ của đất nước.

Không phải câu chuyện tình nào cũng kết thúc có hậu, bởi trong đó có người anh trai của vua là người gặp và yêu nàng trước, dám bỏ cả thân thế tôn nghiêm của mình vì nàng, nhưng kết quả là chàng đành phải chấp nhận một mình để cho người em hạnh phúc bên người con gái mà chàng hết mực yêu mến!

Nhân đây, mình lại nhớ trong truyện cổ Phật Giáo có một câu chuyện thế này: 
" Có một chàng trai rất yêu một cô gái, cô gái cũng vậy. Rồi bỗng ngày kia người thứ 3 xuất hiện. Người ấy chẳng có gì hơn chàng trai đầu cả, vậy mà cô gái đã bỏ tất cả đi theo anh ta và cưới anh ta làm chồng. Quá đau khổ, chàng trai bèn tìm đến 1 thầy tu và hỏi tại sao? Sư thầy liền nói với anh ta rằng. Con có biết không, ở kiếp trước có một cô gái bị chết, không ai chôn cất nằm bên vệ đường. Bỗng có 1 chàng trai trẻ  đi ngang qua, rất thương cảm nên đã lấy chiếu đắp cho cô ta. Rồi có 1 chàng trai khác đã bế cô ta lên và mang cô gái ấy đi chôn cất. Con chính là người đã đắp chiếu cho cô ấy, còn người cô ấy lấy làm chồng là người đã mang cô ấy đi chôn con ạ..."

Bạn à, nếu có một người hạnh phúc với tình yêu của mình thì cũng có người khác đau khổ vì mối tình ấy (hoặc khác), âu cũng là nhân duyên trời định, cũng là sự vay trả, trả vay. Bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng có nguyên nhân, hệ quả, nhân duyên nhiều kiếp… Con người hữu hạn của chúng ta không thể luận bàn được, chỉ biết chấp nhận như là một bài học phải học mà thôi.

Tuy nhiên điều mà chúng ta học được về Tình Yêu là gì nhỉ? Mình thử điểm ra đây nhé:

1.    Tình Yêu thực sự là điều đẹp đẽ nhất trên thế gian
2.    Bạn không thể quyết định thời điểm yêu (falling in love), bạn bị rơi vào tình yêu một cách không ngờ, nhưng bạn có thể quyết định đi ra khỏi một mối tình.  
3.    TY đủ mạnh có thể giết chết 1 con người, hoặc có thể làm hồi sinh một con người
4.    Tình Yêu không thể dùng bạo lực mà đoạt lấy, bởi sức mạnh Tình Yêu không nằm ở cơ bắp, mà ở tâm hồn và trái tim
5.    Yêu là cho đi. Sự sở hữu, hay có điều kiện sẽ mang lại đau khổ cho chính mình và người mình yêu. Tình Yêu thực sự thì không có bất kỳ điều kiện nào
6.      Nếu tình yêu chỉ ở một phía thì không thể vì người đó đối đãi tốt với ta mà ta đáp trả bằng tình thương, bởi trước sau cuộc tình đó cũng là bất toại nguyện
7.    Tập chấp nhận Tình Yêu một phía (hoặc cả hai phía nhưng không thành) bởi tất cả không chỉ nằm ở một chữ Nhân, mà còn ở chữ Thiên và chữ Thời.

Người xưa đã nói “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, Vô duyên đối diện bất tương phùng” nghĩa là nếu có duyên (duyên phận, duyên số) thì cách xa cả ngàn dặm cũng vẫn yêu nhau/gặp được nhau; không có duyên thì ngay cả ngồi đối diện nhau cũng không thể nhận ra được. Vậy đấy. Tình yêu luôn hiện diện bên bạn, chỉ là bạn có duyên hay vô duyên với nó mà thôi!  

Bạn à,  dù bạn đã từng yêu, đang yêu thì mình cũng muốn nói với bạn rằng ít ra bạn cũng đã hạnh phúc vì đã được diễm phúc nếm trải vị ngọt của Tình Yêu. Bởi, yêu và được yêu là đặc ân của Thượng Đế dành cho mỗi con người trên trái đất này. Đừng bao giờ than khóc, mà ngược lại, bạn cần phải cám ơn Người vì đã cho bạn được trải nghiệm NÓ cho dù hạnh phúc hay đau khổ. Bởi, xét cho cùng, đau khổ vì người mình yêu cũng là hạnh phúc, bạn có thấy như vậy không?

Lại đến mùa Valentine, mình post lại bài này viết 1 năm trước. Chúc cho bạn luôn hạnh phúc với những gì có được. Chúc một week end tràn đầy tình yêu thương và bình an thật nhiều, bạn nhé!

13/2/2016

0 nhận xét:

Hàng Cây Mùa Đông

Hàng cây khẳng khiu gầy
Níu mùa cũ bằng những chiếc lá úa
Không muốn cho đi sự sót lại cuối cùng
Dù lá chẳng còn xanh
Đơn độc đến nao lòng...

Vì đã chót tiếc thương một mùa thu qua vội
Hay xót thương chính mình khi khô khốc cành không?
Những chiếc lá như trong chuyện kể*
Lá có vẽ đâu, nên héo úa theo nhau....

Buông cho lá bay
Rơi về nguồn cội
Để nụ mầm mới
Cựa mình hồi sinh.

Ơi những hàng cây khẳng khiu mùa đông...!

1/2/2016
* O’ Herry – Chiếc Lá Cuối Cùng

0 nhận xét:

Hoa trắng nở ven đồi

Mục đích có sẵn rồi
Nào phải vọng xa xôi
Dặm trình thong dong bước
Hoa trắng nở ven đồi
(Viên Minh)

0 nhận xét:

Tôi muốn...

Tôi muốn được trở về tuổi thơ của cô bé 5 tuổi, ngồi im mơ màng bên dòng suối để ngắm con chuồn chuồn ớt đỏ khép cánh trên thân cây, có thể cả buổi không cần làm gì.

Tôi muốn được vục mặt vào đám cỏ, ngửi mùi của mấy lá tàu bay mọc lẫn trong đó, khi những đứa bé bò thật nhanh lên phía trước theo yêu cầu của cô mẫu giáo.

Tôi muốn được trèo lên đồi cao vào những ngày hửng nắng và cùng chị cuộn tròn lăn xuống chân đồi, vừa cười vang vừa hì hụi nhặt từng chiếc găm của Cỏ May trên quần áo. Không hiểu sao khi ấy nhặt từng chiếc găm cỏ lại khiến tôi thích thú, chẳng thấy buồn phiền.

Ngày mưa bão, cây trám cổ thụ gần nhà đổ rạp. Tôi muốn đội cái nón lá và xách 1 cái xô nhỏ chạy ra vặt trám. Mặc dù còn chưa biết để làm gì với nhiều trám chát đến thế, chỉ biết rằng chiến lợi phẩm này sẽ làm mẹ bât ngờ cho bữa tối cũng khiến tôi hoan hỷ.

Ngày nước lên, tôi muốn lấy cần câu và lim dim thả câu ngay ...trên chiếc giường tre nhỏ, không quan tâm đến việc nước đã ngập vào 1/3 căn nhà. Để rồi thấy mấy người lớn đi thuyền tìm vào tận trong nhà lôi tôi ra khỏi mùa nước lũ Sông Hồng đang dâng lên cuồn cuộn.

Ngày bị phạt, tôi muốn hét lên với lũ trẻ con rằng, đừng khóc nữa, nếu cô mẫu giáo nhốt chúng ta vào trong phòng tối thì mở cửa ra và tự tìm về nhà. Tôi đã làm thế, bế từng đứa qua cửa sổ và sung sướng nghĩ đến khuôn mặt cô giáo trở lại phòng khi không thấy đứa nào...Ngày ấy tôi to con nhất lớp mà lại!

Tôi muốn rủ mấy đứa hàng xóm sang vườn bên cạnh mót khoai khi vườn thu hoạch đã xong. Mót khoai nghĩa là đi lần tìm những củ khoai còn sót lại trong đất. Thú ấy hay hơn nhiều so với thu hoạch khoai khi vừa độ. Tôi muốn được ồ lên khi tìm thấy 1 củ khoai lang be bé, đo đỏ trong lòng đất nâu.

Tôi muốn được ba cho tập xe đạp trên cái xe Pơ Giô màu xanh cao ngất. Cái con bé 5 tuổi hồ hởi tập đạp tiến lên phía trước mà không hề biết ba đã bỏ tay ra từ lâu. Sợ hãi thì đã quá muộn khi xe đang lao đi cùng với chính nó.

Tôi muốn được cùng cậu bé hàng xóm ngây ngô (có bố làm trong quân đội hay được phát cả thùng lương khô to đùng), bẻ từng miếng bánh ăn trong ngon lành. Hình như ngày ấy tôi thấy lương khô là món ngon nhất trên thế gian.

Tôi muốn được đi ra đồng lúa khi mùa lúa trổ đòng, chỉ để biết cái vị đòng ngọt ngọt ấy ra sao.

Tôi muốn giấu đồ ăn ở nhà để mang cho lũ trẻ con hàng xóm thưởng thức. Tôi muốn nhìn thấy mắt chúng sáng lên khi lần đầu được ăn xúc xích và đường viên của Nga. Tôi thích đường trắng viên cứng, mà không thích kẹo vì đường trắng đặc biệt, tan nhanh chẳng cần phải ngậm lâu trong miệng... 

Và tôi muốn, giá như thời gian quay trở lại...

Đôi khi thời gian chính là phút giây kỳ diệu ấy. Biết bao lần trong cuộc sống của người lớn sau này, tôi luôn ước ao được trở lại thời gian của cô bé 5 tuổi vô lo, tự do trong suy nghĩ và cả trong hành động ngày nào. ‘Cản lại’ ý muốn của người lớn một đôi lần, muốn được bước lùi hay dừng lại, hay có những quyết định bất ngờ và dũng cảm...cũng là những điều lý thú làm sao! Chia sẻ một miếng đường với bạn bè cùng trang lứa, hay làm một điều gì đó ngây ngô... thú vị hơn thật nhiều những gì bình thường vẫn vậy. Trong tâm thức của một đứa trẻ vô lo, cuộc sống thật kỳ diệu và đầy ý nghĩa bất tận.
Để cho những ước mơ
Như cánh diều lấp lánh
Thả tự do về trời
Bầu trời là đôi cánh

Tôi muốn được làm cánh diều ấy, được trở lại nương tựa vào chính cô bé 5 tuổi ấy, một khi nào đó, một đôi lần nào đó trong cuộc đời của chính mình...
11/2/2016

0 nhận xét:

Gió và Cánh Bướm


0 nhận xét:

Xác Hoa

Sáng sớm cánh hoa rơi
Nhè nhẹ theo tiếng gió
Khe khẽ như hơi thở
Xao xác bên hiên nhà

Cánh Ly vàng óng ả
Cánh Giấy tím, đỏ, hồng
Cánh Đại mỏng trắng xoá
Cánh Đào xuân mong manh

Như là một bức tranh
Chẳng nỡ nào gỡ bỏ
Xác hoa như xác pháo
Ấm áp một góc vườn

Trúc vàng rơi thêm lá
Dạ Hương nở từng chùm 
Buổi sáng xuân cô tịch
Lặng đếm từng cánh buông... 
6/1/2016

0 nhận xét:

Chẳng Có Gì Cả



Khi Achan Chah nói: “ Chẳng có gì cả”,  là ông ngụ ý điều gì?

Thực ra ngôn từ vốn hữu dụng, nhưng cũng vô dụng. Hữu dụng khi nhờ nó mà con người hiểu được ý nhau. Nhưng cũng vì nó, mà con người hiểu lầm ý nhau. Bởi, ngôn từ chỉ là công cụ. Mà khi đã là công cụ thì luôn có điểm chưa hoàn thiện: Công cụ luôn chết, trong khi ý nghĩ là sống động.

“Chẳng có gì cả” là một mệnh đề, một câu cảm thán, hay cũng là một công án trong Thiền.

Này nhé, một đoá hoa vừa nở, rồi mai lại tàn. Rồi ngày mai lại có đoá hoa khác nở, rồi lại tàn. Ngày hôm nay trời nắng, ngày mai mưa, ngày kia gió bão, rồi lại nắng, mưa... Không gian và thời gian cũng thế. Tất cả trời đất cũng thế. Đêm rồi lại sáng, sáng rồi lại đêm. Năm hết, Tết đến, rồi lại năm mới Tết tới, cứ tiếp tục mãi. Khi còn ở trái đât này, con người tất sẽ bị chi phối bởi các quy luật của vũ trụ, của trời đất mà ta chẳng thể nào níu giữ hay nắm bắt được.

“Chẳng có gì cả”, con người cũng thế thôi. Sinh, già, bệnh, chết rồi lại tái sinh vào thân khác, rồi lại già nua, bệnh tật, và chết đi. Tất cả cứ nối theo nhau, theo quy luật muôn đời, làm gì có cái gì khác trong vòng xoay luân hồi sinh tử?

Vậy có cái gì còn lại? Bạn bảo: “chỉ có Tình Yêu là bất tử”. Phải vậy không?

Ồ, Tình Yêu là cái gì vậy mà nó có thể bất tử chứ? Xem nhé, nếu nói đến tình yêu đôi lứa, giữa một đối tượng với một đối tượng. Chủ thể với chủ thể. Tình yêu đôi lứa cũng mai một theo thời gian, bạn không thấy sao? Khi đối tượng thay đổi, bề ngoài thay đổi, người kia không còn yêu bạn ‘của cái ngày xưa ấy’ thì tình yêu hết vĩnh cửu. Họ lại tìm một vẻ đẹp khác ở một con người khác để bắt đầu một tình yêu mới. Tình mẹ con dài lâu hơn. Thế nhưng, khi mẹ qua đời, có yêu mẹ đến mấy rồi thì tình yêu ấy cũng nguôi ngoai theo tháng ngày. Để mà thấy, khi vẫn còn chủ thể và khách thể, tất sẽ theo quy luật vô thường của cuộc sống: Thành, Trụ, Hoại, Diệt, cuối cùng cũng vẫn là Không – “Chẳng có gì cả”. Chỉ khi nào Tình Yêu đạt đến trạng thái cao nhất, không còn đối tượng yêu và chủ thể yêu thì lúc đó TY mới thực sự là vĩnh cửu, nó sẽ hoà chung vào sự bao la của trời đất, vào TY chung của cả nhân loại.

Người học Thiền nhìn xa hơn thì thấy rõ hơn các quy luật nên không bám víu vào cái gì, từ thân xác chính mình, các cảm thọ của 6 giác quan. Khi vẫn còn nương tựa thì tâm còn dao động lắm. Vẫn là ‘có gì đó’ thì vẫn còn muốn nắm giữ, muốn ‘để yên’, hay cả khi muốn ‘tốt đẹp hơn’. Tất cả các mong ước hay ý muốn đều bao hàm chữ ‘tham’ trong đó. Khi không có được nó thì  ‘khổ’ sẽ tới. Khi có được nó, ‘khổ’ cũng sẽ tới vì ta muốn ‘nó’ mãi mãi là của ta, bên ta. Và khi Khổ tới thì mọi sự tới: Ta mất bình an, đánh mất cuộc sống đang từng giờ hiển diện nơi ta.

“Chẳng có gì cả”, cũng chính là Không, nhưng là Tính Không của vạn vật, trong ấy lại có tất cả. Vì có cái này nên cái kia sinh ra. Vì cái này không có nên cái kia cũng không xảy ra... Từ Không mà Có, và cũng từ Có nên Không. Hãy sống chậm và suy ngẫm từng giây phút kỳ diệu của cuộc sống, ta sẽ thấy ra: Thấy sự trí tuệ trong cái ngu ngơ của Lão Tử, cái minh triết của Trang Tử, cái uy nghiêm của Khổng Tử...

Khổ, Vô Thường, Không, và Vô Ngã, chính là những gì nhà Phật nói đến, không cao siêu hay xa xôi. Ba vấn đề đầu tiên ta đã đề cập, cái cuối cùng chính là cái TÔI hay cái NGÃ mà ta mang theo nuôi nấng nó, cho nó có hình hài, có hỉ nộ ái ố. Rồi đến một ngày ta cũng lại thấy ra hoá ra TA không phải là cái TÔI đó. Sự ảo tưởng về nó sụp đổ như ngôi nhà không nóc. Ta vô hình trong chính ta, trong thân này hiện hữu...Ngay chính đó ta hiểu ra một điều đơn giản  mà cả đời ta khốn khổ đi tìm, cuộn tròn chỉ trong một câu ngắn ngủi của Achan Chah: “Chẳng có gì cả”.  Ngay khi đó ta buông tất cả tìm cầu để trở lại.

Lời nói cũng vô nghĩa. Không nói cũng vô cùng. Nói ra thì cũng chỉ vậy thôi. Vì thế nên đức Phật mới dậy: “Sandithiko, Akaliko, Ehipassiko, Opanayiko, Pacatam Veditabo Vinuhiti nghĩa là: Trở lại để thấy, thấy ngay lập tức, tại đây, bây giờ (phi thời gian/không gian), và chỉ tự mình chứng ngộ. 

Một ngày mới lại đến, chúc cho tâm bạn luôn bình an trong từng giây phút ở đây và bây giờ.
25/11/2015

0 nhận xét:

Mùi Thương Nhớ

Sắp đến Tết, ngày cuối năm anh nhỉ
Có bao người đang sắm sửa mua quà
Ở Sài Gòn muốn cái gì cũng có
Chỉ Lá Mùi sao chẳng ai bán, mua?

Hay bởi vì mùi thơm chân chất quá
Mùi nhà quê, mùi gỗ cũ, lá khô
Mùi ruộng lúa quyện cả mùi đất đỏ
Mùi khói chiều lam lũ suốt bao mùa... 

Ba mươi năm xa mùi hương một thủa
Vẫn nhớ về mùi hương lá mùi xưa
Trong tấp nập Sài Gòn, hoa rực rỡ
Vẫn nhớ thương vài nhánh lá đơn sơ…

11/2/2015

0 nhận xét: